***
Con nhớ lắm ngày còn thơ bé
Tết thu về Ngoại trẻ nan tre
Mắt mờ, tay yếu, lưng còng
Mồ hôi ngoại chảy ướt dòng áo nâu
Đèn ông sao ngoại đan thật đẹp
Cháu chắt vài chục đứa còn thơ
Âm thầm Ngoại gói ước mơ
Cho đàn cháu nhỏ đón giờ Trung thu
Ngoại chẳng quản tấm thân già yếu
Đan cho vừa mỗi đứa một cây
“Có hôm lạt cứa bàn tay
Dù cho máu rỉ…lòng này vẫn vui”…
***
Con nhớ tết trung thu năm ấy
Ngoại vừa tròn bảy tám mùa xuân
Tuổi cao Ngoại chẳng ngại ngần
Dáng già cặm cụi ngồi đan đèn lồng
Đèn của Ngoại đâu còn chắc, đẹp
Bởi tay run nên mối lạt long
Ông sao cánh thẳng, cánh cong
Vì thương các cháu ngoại không đành lòng
Đàn cháu nhỏ giành đèn lồng đẹp
Vứt xuống nhà đèn Ngoại vừa đan
Đèn lồng bung cánh gẫy nan
Tưởng rằng Ngoại giận đánh đòn, phạt roi
Vậy mà ngoại chỉ cười không nói
Nhặt chiếc đèn dưới đất lên coi
Luồn dây cặm cụi Ngoại ngồi
Sửa từng mối lạt …chặt rồi! Ngoại vui
Đèn vừa sửa ngoại trao cho cháu
“Cháu lớn rồi, chịu thiệt chút nha”
Ngoại cười chưng hết lợi ra
Hàm râu bạc trắng mượt mà rung rung
Cháu chỉ nhận cho vừa lòng Ngoại
Ấm ức nhiều nhưng biết làm sao
Ngờ đâu đèn ngoại vừa trao
Là cây đèn tiễn ngoại vào thiên thu…
Hai tháng sau ngoại xa dương thế
Cõi vĩnh hằng Ngoại bước thảnh thơi
***
Con buồn thương Ngoại … ngoại ơi!
Trung thu năm ấy …suốt đời không quên.
…..
Thu nay sặc sỡ lồng đèn
Nhưng sao sánh được với đèn Ngoại đan.
Tác giả: Lê Xuân Hòa